鸣石
拼音míng shí
注音ㄇ一ㄥˊ ㄕˊ
繁体鳴石
词语解释
鸣石[ míng shí ]
⒈ 撞击后能传声甚远的石头。可作砧石、磬石。
⒉ 使山石发出鸣声。
引证解释
⒈ 撞击后能传声甚远的石头。可作砧石、磬石。
引《山海经·中山经》:“﹝ 长石之山 ﹞其西有谷焉,名曰 共谷,多竹, 共水 出焉,西南流注于 洛,其中多鸣石。”
郭璞 注:“晋 永康 元年, 襄阳郡 上鸣石,似玉,色青,撞之声闻七八里,即此类也。”
袁珂 校注:“鸣石,盖磬石之类。 郭 説 襄阳郡 上鸣石,见《晋书·五行志》。”
北周 庾信 《夜听捣衣》诗:“鸣石出 华阴,虚桐採凤林。”
唐 杨炯 《和刘长史答十九兄》:“宫徵谐鸣石,光辉掩烛轮。”
⒉ 使山石发出鸣声。
引南朝 宋 鲍照 《游思赋》:“鸿晨惊以响湍,泉夜下而鸣石。”
同音词
- míng shī名师
- míng shì明示
- míng shì名士
- míng shí名实
- míng shí明时
- míng shì冥氏
- míng shì冥事
- míng shí铭识
- míng shì冥室
- míng shì明世
- míng shí明识
- míng shí明石
- míng shī明师
- mìng shì命谥
- míng shì瞑士
- míng shì明试
- míng shì明誓
- míng shì明视
- míng shì名氏
- míng shì瞑视
- míng shì名世
- míng shī名尸
- mìng shǐ命使
- mìng shì命士
- míng shí名识
- mìng shì命事
- míng shì名势
- mìng shì命氏
- míng shì鸣世
- mìng shì命世
相关词语
- mù qún牧羣
- měi xiáng美祥
- mài kē卖科
- mí hào糜耗
- mǎ hǎi máo马海毛
- mò huì默会
- mài běn卖畚
- míng zuò冥坐
- mí àn迷暗
- mò fan磨烦
- mù lèi慕类
- mì cì密赐
- mǎn bù满布
- mén chā guān门插关
- mì xiàng秘象
- mái liàn埋殓
- mǐn zhì敏智
- mí xī迷奚
- mò jiǎn末简
- mà chā杩叉
- míng kè铭刻
- mí hún jú迷魂局
- mín jiā民家
- mǎ kǎi马铠
- méi tóu bù zhǎn眉头不展
- mù gàn niǎo qī木干鸟栖
- mèn luàn闷乱
- méi táo shèng没淘剩
- mǎo jìn er铆劲儿
- mò sì zǐ suān没食子酸
- mó xiāo摹肖
- miǎn yù勉喻
- mào jiè懋戒
- mì jìng谧静
- mìng bó命薄
- méi huā shí梅花石
- miàn shú面熟
- míng yuē名约
- mǎ chǎng马厂
- míng xiū zhàn dào,àn dù chén cāng明修栈道,暗渡陈仓