讲史
拼音jiǎng shǐ
注音ㄐ一ㄤˇ ㄕˇ
繁体講史
词语解释
讲史[ jiǎng shǐ ]
⒈ 宋·元间“说话”四科之一。讲说历代兴亡和战争故事的长篇平话。
引证解释
⒈ 宋 元 间“説话”四科之一。讲说历代兴亡和战争故事的长篇平话。
引宋 孟元老 《东京梦华录·京瓦伎艺》:“崇观 以来,在京瓦肆伎艺…… 孙宽、孙十五、曾无党、高恕、李孝祥,讲史。”
鲁迅 《中国小说史略》第二一篇:“宋 人説话之影响於后来者,最大莫如讲史。”
国语辞典
讲史[ jiǎng shǐ ]
⒈ 宋、元时的一种说唱艺术项目。主要讲述历代兴亡史事,以浅显文言,并予以戏剧化之润饰而成,后发展为演义小说。如《三国志平话》、《五代史平话》等。
同音词
- jiāng shī僵尸
- jiǎng shī讲师
- jiàng shì将士
- jiàng shì降世
- jiàng shì降士
- jiàng shǐ降使
- jiàng shì降贳
- jiǎng shì讲释
- jiāng shì疆事
- jiāng shí江实
- jiàng shì匠世
- jiǎng shì奬饰
- jiǎng shì讲士
- jiāng shì江市
- jiàng shí匠石
- jiǎng shì讲试
- jiǎng shí讲石
- jiāng shí礓石
- jiǎng shì讲室
- jiǎng shì讲事
- jiāng shì江势
- jiāng shì将仕
- jiāng shì将事
- jiāng shī殭尸
- jiǎng shǐ讲使
- jiāng shì江澨
- jiàng shì匠氏
- jiāng shí僵石
- jiàng shī匠师
相关词语
- jū fāng拘方
- jiǎn jì柬寄
- jié jǐ ài rén洁己爱人
- jīn jǐn矜谨
- jīn ǎo zǐ金袄子
- jì gōng计功
- jī dào稽道
- jiàn jiè荐藉
- jiě xiǎng解饷
- jiǎn kàn捡看
- jìn miù禁缪
- jìn jùn劲骏
- jié fù jiù pín劫富救贫
- jiāo jiǎn骄蹇
- jìn guǎng寖广
- jué jiàn谲谏
- jiǎn sù检素
- jiāo qǐ交绮
- jī jué肌觉
- jiē duàn阶段
- jī bù xuán zhǒng机不旋踵
- jié pāi qì节拍器
- jī yuè机岳
- jǐ gǔ掎汩
- jiǔ yòu九囿
- jiǔ jiā bǎo酒家保
- jīn sì禁寺
- jiàn yì gǎn wéi见义敢为
- jīn huáng huáng金煌煌
- jiē gé阶阁
- jǔ jí举籍
- jīn wú金吾
- jī féi bù xià dàn鸡肥不下蛋
- jiǔ yòu九佑
- jīn dé金德
- jiàng guān将官
- jiū gēn ér究根儿
- jiào biān教鞭
- jī zhàng击杖
- jī sù激素