青简
拼音qīng jiǎn
注音ㄑ一ㄥ ㄐ一ㄢˇ
繁体青簡
词语解释
青简[ qīng jiǎn ]
⒈ 竹简。古代用以书写的狭长竹片。
⒉ 借指青史,史书。
⒊ 泛指书籍。
⒋ 借指著作。
⒌ 道家的神仙名录。
引证解释
⒈ 竹简。古代用以书写的狭长竹片。
引《后汉书·吴祐传》:“恢(吴恢 )欲杀青简以写经书。”
李贤 注:“杀青者,以火炙简令汗,取其青易书,復不蠹,谓之杀青,亦谓汗简。”
⒉ 借指青史,史书。
引《南齐书·豫章文献王嶷传》:“虽復青简缔芳,未若玉石之不朽。”
唐 杜甫 《秋日夔府咏怀奉寄郑监审李宾客之芳一百韵》:“云臺 终日画,青简为谁编?”
清 王式丹 《睢阳庙》诗之一:“名先 李 郭 悬青简,血并 南 雷 染碧莎。”
郭沫若 《志愿军凯歌》诗:“红旗夹道风中舞,青简留芳域外传。”
⒊ 泛指书籍。
引唐 白居易 《秘书省中忆旧山》诗:“厌从薄宦校青简,悔别故山思白云。”
宋 叶适 《叶路分居思堂》诗之一:“苔色迷青简,虫文蚀素书。”
⒋ 借指著作。
引南朝 梁 刘孝标 《重答刘秣陵沼书》:“余悲其音徽未沬,而其人已亡;青简尚新,而宿草将列。”
宋 邹浩 《送薛唐卿赴省试》诗:“緑衣春色知谁共,青简风流自此开。”
清 钱谦益 《挽西蜀尹西有长庚》诗之一:“万言书上黄扉寝,七字诗来青简休。”
⒌ 道家的神仙名录。
引南朝 梁 陶弘景 《冥通记》卷三:“六日往 东华,见尔名已上青简。”
《云笈七籤》卷一一七:“天尊曰:‘尔之青简列於方诸矣。’”
国语辞典
青简[ qīng jiǎn ]
⒈ 青色的竹简。古人在造纸术未发明前,将文字书写在竹板上。后泛称书籍。唐·白居易〈秘书省中忆旧山〉诗:「厌从薄宦校青简,悔别故山思白云。」
引《后汉书·卷六十四·吴祐传》:「祐年十二,随从到官。恢欲杀青简以写经书。」
同音词
- qǐng jiàn请见
- qǐng jiǎn请柬
- qīng jiàn轻贱
- qīng jiàn氢键
- qīng jiàn轻剑
- qíng jiàn情鉴
- qíng jiān情笺
- qīng jiǎn清减
- qīng jiǎn清简
- qīng jiàn轻健
- qīng jiān清坚
- qīng jiàn轻徤
- qīng jiān青笺
- qīng jiǎn清俭
- qīng jiān清间
- qīng jiǎn轻简
- qīng jiǎn轻减
- qīng jiǎn青翦
- qīng jiān清监
- qīng jiàn清健
- qǐng jiān顷间
- qīng jiǎn清检
- qīng jiān青尖
- qīng jiàn青鉴
- qīng jiàn青箭
- qīng jiàn青涧
- qǐng jiān请间
- qīng jiān青缣
- qīng jiàn青剑
- qǐng jiàn请剑
相关词语
- qià zhòng yào hài恰中要害
- qīng suǒ kè青琐客
- qiú rán gōng虬髯公
- quán zhī quán néng全知全能
- qiān tì迁替
- quǎn mǔ zhī zhōng畎亩之中
- qiú huà求化
- qū chǐ曲尺
- quàn jiàn劝谏
- qīng pèi轻辔
- qiú shuǐ泅水
- qīng yì清毅
- qǐ fèi起废
- qiào tuó陗阤
- qiú dù泅渡
- qū cí驱辞
- qí bù碁布
- qí shū xiān zhuó棋输先著
- quán qīng zhōng wai权倾中外
- qià lái恰来
- qín huáng dǎo shì秦皇岛市
- qiáo shǒu qǐ zhǒng翘首跂踵
- qín é螓蛾
- qǐ huó乞活
- qióng è琼萼
- qiū jì鳅鮆
- quán shū全书
- qiáng lì强厉
- qí lì骑吏
- qiàn zī yóu piào欠资邮票
- qióng nú琼奴
- qiū guān秋官
- qiáo zhù侨住
- qīng shèn qín清慎勤
- qiú fú ráng zāi求福禳灾
- qīng jiǎn青简
- qiú shēn求伸
- qiān wù牵物
- quē è缺阨
- qí lín gé麒麟阁