骈体
拼音pián tǐ
注音ㄆ一ㄢˊ ㄊ一ˇ
繁体駢體
词语解释
骈体[ pián tǐ ]
⒈ 以常用对偶和整齐文句并声音和谐以及词藻华丽为特征,六朝时盛行的一种文体(相对于“散体”)
英rhythmical prose style,marked by parallelism and ornateness;
引证解释
⒈ 即骈文。参见“駢文”。
引清 王应奎 《柳南随笔》卷二:“为诸生时,好以駢体为经义。”
亦作“駢体文”。 清 方履籛 《书刘芙初编修骈体文集序》:“兹駢体文一卷,抒华千载,启韵百家。”
清 梅曾亮 《<管异之文集>书后》:“曾亮 少好为駢体文。 异之 曰:‘人有哀乐者,面也。今以玉冠之,虽美,失其面矣。此駢体之失也。’”
相关词语
- páo xiū庖羞
- pēng rèn亨饪
- piāo líng飘泠
- pà yǎng shù怕痒树
- pí qiè皮箧
- pái tuī排推
- pēn guàn喷灌
- pèng qiǎo碰巧
- píng fú屏伏
- pò yì破译
- pì měi媲美
- píng yǐn屏隐
- píng chí軿驰
- pāo chú抛除
- pāo fèi抛废
- pī máo suǒ yǎn披毛索靥
- pōu xī剖悉
- píng fáng平房
- pī dòu批斗
- pǐn huì品汇
- pín ní贫尼
- píng yáng dì平洋地
- pōu xī剖析
- pú zī蒲姿
- pò duǒ破朵
- piāo zhuì飘坠
- pī wù披雾
- píng shī平施
- pò pò洦洦
- píng yāo凭妖
- píng shēng jìng qì屏声静气
- pái niē排捏
- píng ān jiào平安醮
- péng tóu朋头
- píng chú平处
- píng mín平民
- pī ruǎn纰软
- pái zhǎng排长
- pān fù攀傅
- pí zhài疲瘵