胜士
拼音shèng shì
注音ㄕㄥˋ ㄕˋ
繁体勝士
词语解释
胜士[ shèng shì ]
⒈ 佳士,才识过人的人士。
⒉ 佛教语。对持戒者的尊称。见《释氏要览》卷上引《月灯三昧经》。
引证解释
⒈ 佳士,才识过人的人士。
引《晋书·羊祜传》:“自有宇宙,便有此山。由来贤达胜士,登此远望,如我与卿者多矣!”
宋 叶适 《<黄子耕文集>序》:“豫章 黄子耕,少所树立,便入高人胜士之目,不独倚先世为重也。”
明 方孝孺 《题褚遂良书唐文皇帝哀册墨迹》:“晋 宋 间人以风度相高,故其书如雅人胜士。”
⒉ 佛教语。对持戒者的尊称。见《释氏要览》卷上引《月灯三昧经》。
引元 德异 《<坛经>序》:“近得 通上人 寻到全文,遂刊於 吴 中 休休禪寺,与诸胜士同一受用。”
同音词
- shèng shì盛世
- shēng shì声势
- shèng shì盛事
- shěng shì省事
- shèng shī圣师
- shēng shì生势
- shěng shì省试
- shèng shì圣世
- shěng shì省侍
- shēng shí牲石
- shèng shì圣事
- shēng shí生识
- shēng shì生式
- shěng shì省释
- shēng shì生世
- shēng shí生什
- shèng shì胜事
- shēng shì牲事
- shèng shí圣时
- shēng shí生时
- shèng shì盛饰
- shēng shí生食
- shēng shī生蓍
- shěng shī省诗
- shèng shǐ盛使
- shèng shí盛时
- shēng shì生事
- shēng shī声诗
- shēng shī笙诗
- shēng shī声施
相关词语
- shì huǎn zé yuán事缓则圆
- sì yuán四垣
- shì yǒu势友
- shuāng lín霜林
- shí xiàng识相
- shì wǔ士伍
- shí sān xǐng十三省
- shī cè失策
- shān méi山眉
- shuǎ huā zhāo耍花招
- shī miù失谬
- shù jí束棘
- shēng qì升气
- shòu gǔ líng dīng瘦骨伶仃
- sī xì私系
- shēng xuán生旋
- sǒng jiàn竦健
- sān hǎo liǎng dǎi三好两歹
- sūn sūn孙孙
- shù dǎo hú sūn sàn树倒猢孙散
- shǐ zhōng ruò yī始终若一
- shuāng lòu霜漏
- shí shú识熟
- sǎ xiù洒绣
- shì wěi世伪
- shào hóu guā邵侯瓜
- shì mù qīng ěr拭目倾耳
- shū miǎo殊邈
- shū máng输芒
- shōu shā收煞
- shěng yuē省约
- shén yù qì cuì神郁气悴
- shū huǎn舒缓
- shí xián时贤
- shé jīn guō折巾郭
- sī huà司化
- shēn tǎo申讨
- suì wēi遂威
- shēng cái生材
- sè sè jù quán色色俱全