童龀
拼音tóng chèn
注音ㄊㄨㄥˊ ㄔㄣˋ
繁体童齔
词语解释
童龀[ tóng chèn ]
⒈ 幼小;童年。
⒉ 指小儿。
引证解释
⒈ 幼小;童年。
引《后汉书·皇后纪下·安思阎皇后》:“显 景 诸子年皆童齔,并为黄门侍郎。”
《旧唐书·裴休传》:“休 志操坚正,童齔时,兄弟同学於济源别墅。”
王闿运 《郭新楷传》:“童齔颖异,数岁丧父,孤居 长沙。”
⒉ 指小儿。
引《北史·韩麒麟传》:“假令一处弹筝、吹笛,缓舞长歌;一处严师苦训,诵诗讲礼,宣令童齔,任意所从。”
《隋书·食货志》:“於是譎诡赋税,异端俱起,赋及童齔,算至船车。”
相关词语
- tǎ dūn塔墩
- tiān miào天庙
- tuí qiān颓迁
- tái gé抬阁
- tù yǐng兔颖
- tiān mù shān天目山
- tián hú田胡
- tiān gòu天构
- táo zuì逃罪
- tuì qì退弃
- tán cáo檀槽
- tiān jiǔ天九
- tuó tā橐他
- tuǐ shì腿事
- tián chē田车
- tóng huǒ同夥
- táo jūn陶均
- tāo tāo bù qióng滔滔不穷
- tào jiān套间
- tú móu bù guǐ图谋不轨
- tǐ fǎng体访
- tián sī sī甜丝丝
- táo róng淘融
- tǎo kǒu zǐ讨口子
- tuō shì托事
- tōng gǔ通谷
- téng yǐ藤椅
- tì jīng惕兢
- táng zhèng棠政
- tiān kāi tú huà天开图画
- tà jī踏缉
- tóng zhì同治
- tuí jiào颓教
- tòng jí痛疾
- tú nán图南
- tān xiān贪憸
- tóng shān铜山
- tǔ fēng土蜂
- táo yì逃佚
- tiě xiǎng bǎn铁响板