谈经
拼音tán jīng
注音ㄊㄢˊ ㄐ一ㄥ
繁体談經
词语解释
谈经[ tán jīng ]
⒈ 谈论儒家经义。
⒉ 讲说佛经;念经。
⒊ 宋代“说话”的四种家数之一。讲说佛经经义或佛经故事。
引证解释
⒈ 谈论儒家经义。
引《宋史·曾几传》:“几 独从之,谈经论事,与之合。”
清 龚自珍 《己亥杂诗》之一〇九:“谈经忘却三公贵,只作 先秦 伏胜 看。”
⒉ 讲说佛经;念经。
引《北宫词纪·沉醉东风·僧犯奸得马裱褙救》:“对人前敲禪板谈经説法,背地里跳墙头恋酒贪花。”
明 冯梦龙 《古今谭概·鸷忍·凶憎》:“僧 慧林 谈经 吴 门。”
⒊ 宋 代“说话”的四种家数之一。讲说佛经经义或佛经故事。
引宋 吴自牧 《梦粱录·小说讲经史》:“谈经者,谓演説佛书。”
相关词语
- tuì qì退弃
- tù yǐng兔颖
- táo jūn陶均
- tǔ fēng土蜂
- tuō shì托事
- tiě xiǎng bǎn铁响板
- tuǐ shì腿事
- tú nán图南
- tú móu bù guǐ图谋不轨
- tóng shān铜山
- táo yì逃佚
- tián chē田车
- tuí qiān颓迁
- tiān miào天庙
- tà jī踏缉
- táo róng淘融
- táng zhèng棠政
- téng yǐ藤椅
- tān xiān贪憸
- tāo tāo bù qióng滔滔不穷
- tái gé抬阁
- tiān mù shān天目山
- tóng zhì同治
- tì jīng惕兢
- tóng huǒ同夥
- tòng jí痛疾
- tuí jiào颓教
- tǎ dūn塔墩
- tiān kāi tú huà天开图画
- tán cáo檀槽
- tiān jiǔ天九
- tōng gǔ通谷
- tuó tā橐他
- tǐ fǎng体访
- táo zuì逃罪
- tào jiān套间
- tiān gòu天构
- tǎo kǒu zǐ讨口子
- tián sī sī甜丝丝
- tián hú田胡