宫主
拼音gōng zhǔ
注音ㄍㄨㄥ ㄓㄨˇ
繁体宮主
词语解释
宫主[ gōng zhǔ ]
⒈ 古代高丽国臣民对本国后妃的称呼。
⒉ 谓道教宫观的主持者。
引证解释
⒈ 古代 高丽国 臣民对本国后妃的称呼。
引《宋史·外国传三·高丽》:“王出,乘车驾牛,歷山险乃骑……臣民呼之曰圣上,私谓曰严公,后妃曰宫主。”
⒉ 谓道教宫观的主持者。
引《云笈七籤》卷六:“通名三清者,言三清净土无诸染秽。其中宫主万绪千端,结气凝云,因机化现,不可穷也。”
元 迺贤 《玉虚宫》诗自注:“宫主 张真人,其貌甚清古。”
相关词语
- gēng yíng更嬴
- guān rén官人
- gòu lí遘罹
- gān xīn zhī fèi甘馨之费
- guān yīn jú观音菊
- guǐ gōng shí鬼功石
- gǎn rén感人
- gǔn léi滚雷
- guà bì挂壁
- gāo hào tóng高号铜
- gū tū蓇葖
- gào cí告辞
- gé yǎn格眼
- gǎn kǎo赶考
- gé lǚ革履
- guàn shí贯石
- gū yǔ孤屿
- guǐ tè诡特
- guāng huǎng huǎng光晃晃
- guā yǎn刮眼
- gāo jì高髻
- gōng zuò liáng工作量
- guān shì观事
- guī nì规匿
- gé zī嗝吱
- gù shǒu固守
- gū luán孤鸾
- guāng dí光觌
- gāo zhòu高胄
- gāo dù jiǎo高度角
- gài jiàn概见
- guǎng tián hóng yì广田弘毅
- gòng lù贡禄
- gòu xiào诟笑
- gài duó丐夺
- gǒng shǒu chuí cháng拱手垂裳
- guì què桂阙
- gǔ fū鼓跗
- guǎng pǔ广谱
- guān dú观读