词语解释
佛学[ fó xué ]
⒈ 佛教的学问。
引证解释
⒈ 佛教的学问。
引宋 叶梦得 《石林诗话》卷下:“始 晋 初为佛学者皆从其师姓,如 支遁 本姓 关,从 支谦 学,故为 支道安。”
明 李贽 《复邓石阳》:“一无紧要居士,能以几句閒言语,能使天下人尽弃妻子功名,以从事於佛学乎?”
孟祥才 《梁启超传》二:“康有为 的教学内容,不是当时通行的‘四书’‘五经’、陈腐八股,而是以 孔 学、佛学、 宋 明 理学为体,以史学、西学为用。”
吕澂 《中国佛学源流略讲》序论:“中国 佛学是随着由 印度 传来的佛教而产生的一种宗教哲学。”
国语辞典
佛学[ fó xué ]
⒈ 研究佛教经典的哲学,约在西元前五世纪至西元前六世纪的时候产生于古印度,以后流行于印度的南北各地,发展成南传巴利语系的小乘佛学,与北传梵语的大乘佛学。
相关词语
- fá qì伐器
- fēng xíng风行
- fēng chuí yún sàn风吹云散
- fàng zhú放逐
- fēng chù风搐
- fán róng fù qiáng繁荣富强
- fǔ yǎng wú kuì俯仰无愧
- fāng děng shēng方等声
- fēi dié飞碟
- fěng sòng讽诵
- fēi yì非意
- fāng shèn方慎
- fán zhǐ繁祉
- fǎ táng法堂
- fén shān坟埏
- fēng huí lù zhuǎn峰回路转
- fù yuè覆阅
- fá mò罚没
- fó chǐ佛齿
- fēi yáo飞謡
- fèi chóu沸稠
- fēng qīng风清
- fēi zhōu非洲
- fù ěr shè shēng附耳射声
- fēng léi风雷
- fàn fú泛浮
- fǔ pí腐皮
- fāng chuí方垂
- fú zhōng浮钟
- fù shì复试
- fēi dí飞镝
- fēi jīng飞精
- fèn sāng忿丧
- fèi jiǎng费讲
- fèng huáng zhú凤凰竹
- fēi zhì蜚蛭
- fēn tíng kàng lǐ分庭抗礼
- fēi lái fēi qù飞来飞去
- fān yuè翻跃
- fú lún扶轮