发脾气
拼音fā pí qì
注音ㄈㄚ ㄆ一ˊ ㄑ一ˋ
繁体發脾氣
词性动词
词语解释
发脾气[ fā pí qi ]
⒈ 沉不住气,生气。
例这种事也没有使她发脾气。
英lost one’s temper;
⒉ 因事情不如意而吵闹或骂人。
例动不动就发脾气骂人。
英get angry;
引证解释
⒈ 因事情不如意而耍态度。
引《孽海花》第二三回:“老爷在外书房发脾气哩,连 阿福 哥都打了嘴巴赶出去了。”
巴金 《秋》一:“他常发脾气,身体也不及从前了。”
梁斌 《播火记》二五:“他动不动就是发脾气,两只脚一蹦三尺高。”
国语辞典
发脾气[ fā pí qi ]
⒈ 因事情不如意而生气发怒。
引《文明小史·第二五回》:「吃他发起脾气来,少不了一顿拳脚。」
相关词语
- fán zhǐ繁祉
- fāng shèn方慎
- fèn sāng忿丧
- fēi yì非意
- fù yuè覆阅
- fēng léi风雷
- fēng qīng风清
- fēi dí飞镝
- fēng huí lù zhuǎn峰回路转
- fàng zhú放逐
- fá mò罚没
- fēn tíng kàng lǐ分庭抗礼
- fǔ pí腐皮
- fēng chuí yún sàn风吹云散
- fèi jiǎng费讲
- fèi chóu沸稠
- fù ěr shè shēng附耳射声
- fěng sòng讽诵
- fù shì复试
- fú lún扶轮
- fó chǐ佛齿
- fēng xíng风行
- fēi jīng飞精
- fǎ táng法堂
- fēi zhōu非洲
- fēi lái fēi qù飞来飞去
- fān yuè翻跃
- fēi dié飞碟
- fāng chuí方垂
- fēi yáo飞謡
- fǔ yǎng wú kuì俯仰无愧
- fú zhōng浮钟
- fèng huáng zhú凤凰竹
- fēi zhì蜚蛭
- fá qì伐器
- fán róng fù qiáng繁荣富强
- fēng chù风搐
- fāng děng shēng方等声
- fàn fú泛浮
- fén shān坟埏
