范进
拼音fàn jìn
注音ㄈㄢˋ ㄐ一ㄣˋ
繁体范進
词语解释
范进[ fàn jìn ]
⒈ 小说《儒林外史》中人物。原是穷秀才,为人老实,受人欺侮。五十岁中举,喜极发疯,被岳父胡屠户一巴掌打醒。后受到百般奉承,自己也结交官绅,蝇营狗苟,巧取豪夺,最终成为卑污、庸俗的官僚。
国语辞典
范进[ fàn jìn ]
⒈ 《儒林外史》中有名的主角。年五十四岁才中举人,作者借以讽刺当时读书人热中功名的嘴脸。
相关词语
- fú lún扶轮
- fén shān坟埏
- fēng huí lù zhuǎn峰回路转
- fèi chóu沸稠
- fēng qīng风清
- fán róng fù qiáng繁荣富强
- fāng shèn方慎
- fù ěr shè shēng附耳射声
- fá qì伐器
- fǎ táng法堂
- fēi zhì蜚蛭
- fēn tíng kàng lǐ分庭抗礼
- fēi jīng飞精
- fān yuè翻跃
- fēi dí飞镝
- fēi lái fēi qù飞来飞去
- fēng léi风雷
- fēng xíng风行
- fó chǐ佛齿
- fēng chù风搐
- fāng chuí方垂
- fàng zhú放逐
- fù yuè覆阅
- fēi zhōu非洲
- fèi jiǎng费讲
- fēi yì非意
- fàn fú泛浮
- fěng sòng讽诵
- fēi dié飞碟
- fǔ pí腐皮
- fǔ yǎng wú kuì俯仰无愧
- fù shì复试
- fēi yáo飞謡
- fèn sāng忿丧
- fāng děng shēng方等声
- fán zhǐ繁祉
- fèng huáng zhú凤凰竹
- fá mò罚没
- fú zhōng浮钟
- fēng chuí yún sàn风吹云散