终始
拼音zhōng shǐ
注音ㄓㄨㄥ ㄕˇ
繁体終始
词语解释
终始[ zhōng shǐ ]
⒈ 从开头到结局;事物发生演变的全过程。
⒉ 引申为有始有终。
⒊ 周而复始。
引证解释
⒈ 从开头到结局;事物发生演变的全过程。
引《礼记·大学》:“物有本末,事有终始,知所先后,则近道矣。”
汉 杨恽 《报孙会宗书》:“然窃恨足下不深惟其终始,而猥随俗之毁誉也。”
宋 陈善 《扪虱新话·免役之法》:“荆公 尝曰:‘吾行新法,终始以为不可者, 司马光 也,终始以为可行者, 曾布 也,其餘皆出入之徒也。’”
清 纳兰性德 《题竹炉新咏卷》诗:“相约过君同展看,淡交终始似山泉。”
⒉ 引申为有始有终。
引唐 贺兰进明 《行路难》诗之五:“人生结交在终始,莫以升沉中路分。”
唐 李咸用 《论交》诗:“易得笑言友,难逢终始人。”
《警世通言·杜十娘怒沉百宝箱》:“本意息肩之后,徐图报答。不意事无终始,然每怀盛情,悒悒未忘。”
⒊ 周而复始。
引《史记·孝文本纪》:“鲁 人 公孙臣 上书陈终始传五德事,言方今土德时,土德应黄龙见,当改正朔服色制度。”
司马贞 索隐:“五行之德,帝王相承传易,终而復始,故云‘终始传五德之事’。”
唐 韩愈 《进士策问二》:“夏 之政尚忠, 殷 之政尚敬,而 周 之政尚文,是三者,相循环终始,若五行之与四时焉。”
国语辞典
终始[ zhōng shǐ ]
⒈ 开始和结局。也作「始终」。
引《礼记·大学》:「物有本末,事有终始。」
《孝经·庶人章》:「故自天子至于庶人,孝无终始,而患不及者,未之有也。」
同音词
- zhòng shì重视
- zhōng shí忠实
- zhōng shì中式
- zhōng shí中时
- zhōng shì中士
- zhòng shì中试
- zhōng shī中师
- zhòng shī重施
- zhǒng shì冢适
- zhòng shì重势
- zhōng shì中室
- zhòng shì众适
- zhòng shì重事
- zhòng shì重室
- zhòng shí重实
- zhòng shí重十
- zhōng shì中适
- zhōng shí钟石
- zhōng shí中食
- zhōng shī中湿
- zhǒng shí种石
- zhōng shì忠士
- zhòng shǐ众史
- zhòng shǐ重使
- zhōng shì钟室
- zhǒng shí种食
- zhòng shì众视
- zhǒng shí种实
- zhǒng shì冢室
- zhōng shì中世
- zhōng shì中事
- zhōng shí中实
- zhōng shì中侍
- zhòng shì重誓
- zhōng shǐ中使
- zhōng shì钟氏
- zhòng shì众世
- zhōng shī中失
- zhòng shì众事
- zhòng shì众士
- zhǒng shì种莳
- zhòng shǐ重始
- zhōng shì终世
- zhòng shì仲氏
相关词语
- zhòu niǎo噣鸟
- zhuō sè拙涩
- zhēng yī kǒu qì争一口气
- zì shì自释
- zhōng zhí钟值
- zhēn shén甄神
- zhān zhūn邅迍
- zǐ wài xiàn紫外线
- zào yáo shēng fēi造谣生非
- zhàn róng战容
- zǐ mèi huā姊妹花
- zhè shān wàng zhe nà shān gāo这山望着那山高
- zòu míng奏明
- zōng gōng宗工
- zài jī再朞
- zhōng wài hé zī jīng yíng qǐ yè中外合资经营企业
- zhèng zhī正支
- zhōng xiāo wǔ中宵舞
- zī huàn资宦
- zhòng xīng huán jí众星环极
- zuò fǎn作反
- zhuì zhào缀兆
- zhì zé治择
- zhé jiǎn折简
- zhēn shuǎng贞爽
- zǔ zǔ sūn sūn祖祖孙孙
- zuò dà作大
- zuì háo醉毫
- zuǒ xíng左行
- zhōng líng忠灵
- zhì wén制文
- zāo gāo糟糕
- zhǎng zhí掌执
- zhí yán zhèng jiàn直言正谏
- zhī zhí祗直
- zhī jìn néng suǒ知尽能索
- zhà yá炸牙
- zǎo shù澡潄
- zhā zǐ查滓
- zhēn zhì贞质