天骄
拼音tiān jiāo
注音ㄊ一ㄢ ㄐ一ㄠ
繁体天驕
词语解释
天骄[ tiān jiāo ]
⒈ 汉代人称北方匈奴单于为天之骄子,后来称某些北方强盛的民族或其君主。
例一代天骄,成吉思汗。
英Northern tribe or its ruler;
引证解释
⒈ 见“天之骄子”。
国语辞典
天骄[ tiān jiāo ]
⒈ 比喻其强盛,好似天所骄纵。
引唐·王维〈出塞〉诗:「居延城外猎天骄,白草连山野火烧。」
相关词语
- tóng huǒ同夥
- táo jūn陶均
- tián chē田车
- tóng zhì同治
- tāo tāo bù qióng滔滔不穷
- tú móu bù guǐ图谋不轨
- tuǐ shì腿事
- tú nán图南
- tuì qì退弃
- táo zuì逃罪
- tà jī踏缉
- tǎ dūn塔墩
- tuó tā橐他
- tào jiān套间
- tuí jiào颓教
- tóng shān铜山
- tiān kāi tú huà天开图画
- tǐ fǎng体访
- tiě xiǎng bǎn铁响板
- tiān gòu天构
- táo yì逃佚
- tiān jiǔ天九
- tuō shì托事
- táng zhèng棠政
- tǔ fēng土蜂
- tòng jí痛疾
- tù yǐng兔颖
- tiān miào天庙
- tián sī sī甜丝丝
- téng yǐ藤椅
- tián hú田胡
- tì jīng惕兢
- tān xiān贪憸
- tán cáo檀槽
- táo róng淘融
- tǎo kǒu zǐ讨口子
- tuí qiān颓迁
- tōng gǔ通谷
- tái gé抬阁
- tiān mù shān天目山
